4/3/10
[Thơ # 23] Chuyện những cung đường
Đường em đi nhiều nắng quá
Trải dài trên khắp lối đi
Ơ kìa chào cô mây trắng
Ghé xuống tai em thầm thì
Đường em đi nhiều mưa rơi quá
Mưa trong đáy mắt em rồi
Ơ kìa cuộc tình nhỏ bé
Sao không ngồi lại cùng tôi
Đường em đi núi quanh co thế
Dịu dàng eo núi sương mù
Đi hết chân trời góc bể
Tìm bình yên giữa thiên thu
Đường em đi nhiều sỏi đá
Cằn khô với những gập gềnh
Sao cứ mơ hoài điều lạ
Cho lòng mình bớt chênh vênh
Đường em đi bao giờ cũng thế
Sao em hăm hở lên đường
Nắng mưa chuyện đời như thể
Chưa bao giờ nguội yêu thương
Đoàn Minh Hằng
[Thơ # 22] Không đề
Hôm nay nhặt được bài thơ
Của ai bỏ lại ngẩn ngơ trước thềm
Bài thơ có nét êm đềm
Như là ai vẽ rất mềm từ tâm
Bài thơ có một nốt trầm
Đặt trong khuôn nhạc ai ngâm dịu dàng
Đến chiều em lật sang trang
Bài thơ bỗng hoá mênh mang cuộc đời
Em đi gieo hạt thơ rơi
Chỉ mong hạt nở ở nơi tâm hồn
Đoàn Minh Hằng
[Thơ # 21] Viết ở trong rừng
Khi tôi đến đỗ quyên đã tàn rồi
Rụng từng cánh đỏ hồng trên lá mục
Tôi vẫn thường đến những nơi mà hạnh phúc
Đã nằm trong tay người khác mất rồi
Khi tôi đến rừng tùng vẫn xanh tươi
Vươn những tán cây dài ra thung lũng
Nắng vấn vương trong sương như cánh võng
Tôi bỗng thèm trông thấy mặt tình yêu
Khi em đến nếu anh ngồi lặng yên
Em cũng sẽ ngồi lặng yên như thế
Thời gian lặng yên thì thầm câu chuyện kể
Có hai tâm hồn đợi gõ cửa tim nhau.
Đoàn Minh Hằng
[Thơ # 20] Buổi sáng lên đỉnh Fanxipang
Buổi sáng ấy
Trời đầy sương
Và tôi lầm lụi buớc
Có người phía trước
Có người sau tôi
Rừng trúc âm u
găng tay ướt hết rồi
tóc ướt
áo ướt
Và tôi vẫn hát
Cuộc đời cũng giống như bản nhạc
thăng trầm những buồn vui
Buổi sáng ấy tôi đi qua những núi đồi
trập trùng đá
bồng bềnh mây
san sát những hàng cây
lênh kênh những phiến đá trơn trên dòng suối
Đó là buổi sáng bước chân tôi rong ruổi
qua đêm dài bớt nhức nhối hơn
Tôi đi qua những con đường trơn
Tôi ngồi trên cỏ mục
Tôi đu tay trên cành trúc
Tôi rẽ cỏ ven đường
Tôi ngậm những giọt sương
Tôi vịn vào những đôi tay bè bạn
Và tôi luôn hát
không cần ai nghe
không cần núi rừng nghe
chỉ cần thấy tôi hạnh phúc
tôi tự tôi thúc giục
tự an ủi mình đi
tự nghe tiếng thầm thì
của trái tim đơn độc
Thế rồi sau mệt nhọc
Tôi thấy mình mạnh hơn
Chẳng điều chi có thể cản đường
Con đường tôi đã chọn
Những nghĩ suy nhỏ mọn
nằm tít dưới thung sâu
Rừng núi rực một mầu
Xanh bạt ngàn kiêu hãnh
Tôi đứng trong gió lạnh
Giữa bầu trời bao la
Ngước mắt nhìn rất xa
Tôi thấy mình vụt lớn
Đoàn Minh Hằng
[Thơ # 19] Tôi tìm thấy tôi
Tôi đã tìm thấy tôi
Ở một nơi đầy gió
Ở một nơi đầy sương
Ở một nơi có những con đường
không bằng phẳng
Ở một nơi mà nắng
lấp ló cười sau mây
Ở một nơi mà cây
dựa bên nhau mà sống
Giữa đỉnh cao gió lộng
Tôi nghĩ về đời tôi
Những khó khăn qua rồi
Tôi là người chiến thắng
Giữa đỉnh cao đầy nắng
Tôi ngủ trong yên bình
Giữ mãi trong tim mình
Những giấc mơ trong trẻo
Giữa đường đời muôn nẻo
Nghĩ về đường tôi đi
Trong tim mình thầm thì
Dù cô đơn vẫn bước
Có con đường phía trước
Rất dài và rất xa
Nụ cười trong mắt nhoà
Là khi tôi hạnh phúc.
Đoàn Minh Hằng
[Thơ # 18] Viết trên đường lên Fanxiphang
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)