29/12/09

[Thơ # 12] Tặng Zim




Hà Nội giờ se lạnh
Nhắc nhở bạn hiền ơi
Vẫn có mình bên cạnh
Chung rượu nồng nhấp môi

Hà Nội giờ se lạnh
Xuân về là hết đông
Sau mưa trời lại tạnh
Nhắc lòng đừng bão giông

Hà Nội chiều se lạnh
Z còn nhớ hay không?
Hẹn ngày sang xuân nhé
Cùng hoà vào phố đông.

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 11] Gửi Hà Nội rất xanh




Những con đường Hà Nội rất xanh
Em vẫn qua một mình như thế
Trời xanh lắm, trái tim hình giọt lệ
Nhìn mọi người qua phố... thấy rưng rưng

Hà Nội mùa nay buổi sớm sương giăng
Khi bóng chiều qua lá vàng xao xác
Muốn tim mình ngân lên từng khúc nhạc
Vu vơ gửi lòng cho Hà Nội thương yêu

Hà Nội ơi giá được nhớ thật nhiều
Giá được gửi nhớ nhung vào đêm vắng
Giá được thổn thức một tình yêu sâu nặng
Để chẳng bao giờ thấy Hà Nội đơn côi

Và đêm đêm vẫn ngồi viết những lời
Những bản tình ca tặng cho nhân thế
Đời dài lắm và bao giờ em có thể
Tìm được người yêu Hà Nội cùng em?

[Thơ # 10] Những nỗi buồn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau



Những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm cùng nhau
Anh và em,chũng ta và những người khác nữa
Vẫn mải miết đi tìm một nữa
Hoặc vẫn mơ hoài về hình bóng thuở xưa

Dẫu có buồn dẫu có khóc như mưa
Hoặc lang thang một mình trên những con phố nhỏ
Thì vẫn chỉ có ta và gió
Những thầm thì trầm lắng thẳm sâu

Mỗi con người có riêng một nỗi đau
Một nỗi riêng tư sao chẳng thể ai chia sẻ
Dẫu có yêu người đến cồn cào như thế
Chẳng nói lên lời bởi có đến được đâu

Bởi có những nỗi buồn vẫn chẳng thể nào giao cảm với nhau
Vẫn loay hoay giữa bộn bề cuộc sống
Có những lúc thấy lòng trống rỗng
Đi bên người như đi với hư vô

Những ý nghĩ thẳm sâu không có bến bờ
Muốn đan tay em vào tay anh quá
Những tia nắng cuối ngày dần lạnh giá
Hỏi tim mình rằng đã chắc yêu chưa?

Muốn cùng anh đi giữa những cơn mưa
Muốn cùng anh đi nhạt nhoà trong nắng
Muốn cùng anh đến một miền xa vắng
Nhưng mình vẫn là hai nửa chẳng giao nhau

28/12/09

[Thơ # 9] Bài thơ tình cho những người không đến được với nhau



Chẳng thể nào bay đến được với nhau
Cho dù mình yêu nhau đến mấy
Ở xa anh lúc nào em cũng thấy
Trong lòng mình một khoảng trống mênh mang

Hà Nội mùa này đông cũng sắp sang
Một mình em bơ vơ nơi phố vắng
Một mình em với nỗi buồn thầm lặng
Gió thổi rất nhiều làm sống mũi cay cay

Đừng đến đông ơi, mình sẽ lạnh lắm thay
Sẽ lạnh lắm vì anh không bên cạnh
Em thèm một vòng tay xiết mạnh
Một nụ hôn dài bất tận đến hôm sau

Chẳng bao giờ anh về với em đâu
Không phải bởi ngăn sông cách núi
Không phải bởi tình yêu em tàn lụi
Mà bởi vì em nhỏ bé mong manh

Mà bởi vì bầu trời rất xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Dù tim em có thiết tha thầm gọi
Thì bóng hình anh vẫn mãi ở nơi xa

Trái tim em vẫn chẳng được vỡ òa
Vẫn chẳng được mềm đi trong vòng tay xiết chặt
Vẫn chẳng được dập dồn hôn lên môi, lên mắt
Vẫn chẳng bao giờ được sưởi ấm bởi anh

Bởi vì bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em làm sao hiểu nổi
Làn môi em vẫn cháy hồng thầm gọi...
...môi anh...

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 8] Duyên



Lâu rồi cũng chẳng làm thơ
Lâu rồi cũng chẳng đợi chờ nhớ ai
Lâu rồi chẳng xoã tóc dài
Lâu rồi chẳng xỏ đôi hài xinh xinh
Giá ai để ý đến mình
Cũng về điểm lại má mình hồng hơn

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 7] Câu chuyện tình yêu




Có cô gái vừa gọi điện cho tôi
Một cô nàng tôi quen qua mạng
Cô nhờ tôi đưa đến nhà người bạn
Hôm nay là sinh nhật anh ta

Khi tôi đến cô gái cầm bó hoa
Đẹp dịu dàng một bó hoa mầu trắng
Cô gái nhìn tôi mắt buồn hơn nắng
Khẽ nói rằng: “ta hãy giả vờ yêu”

Chúng tôi đi trong nắng tắt ban chiều
Suốt dọc đường ngồi sau cô yên lặng
Nhìn vào gương xe, tôi thấy khuôn mặt lạnh
Tôi biết trong lòng cô là cả bão dông

Sinh nhật chàng trai khách khứa rất đông
Chúng tôi cùng nhau giả vờ thân mật
Tay cô gái cầm tay tôi nắm chặt
Chúng tôi dặt dìu trong điệu nhạc valse

Chàng trai nhìn chúng tôi với đôi mắt ngỡ ngàng
Cô gái nhìn tôi ánh mắt buồn ngấn nước:
“Tôi đã trót để anh ta biết được
Những tình cảm chân thành tôi nên dấu trong tim
Tôi không muốn mình là người phải đi tìm
Tôi không muốn mình là người yêu trước
Và tôi biết khi anh ta biết được
Cũng là khi tôi phải dối lòng tôi”

Nước mắt cô rơi xuống vai tôi
Chúng tôi vẫn bên nhau trong điệu valse dìu dặt
Khi điệu nhạc du dương kia dừng tắt
Chúng tôi ngồi xem họ nhảy cùng nhau

Cô gái bảo rằng “tôi không muốn thế này đâu
Nhưng bởi quanh anh ta có nhiều cô gái khác
Tôi không muốn cuộc đời như bản nhạc
Cứ thăng trầm trong một kiếp đa đoan
Tôi ước mơ một hạnh phúc dịu dàng
Không muốn đa mang những ghen tuông ám ảnh
Bởi tình yêu đâu thể là chiếc bánh
Người thảo hiền ai cũng dễ đem cho
Tôi không muốn tình yêu là nỗi lo
Càng không muốn tình yêu là gánh nặng…”
Cô thở dài, ánh mắt buồn hơn nắng
Nhạc chuyển điệu rồi cô lặng lẽ đứng lên

Anh ta chia tay chúng tôi ở bên thềm
Ánh mắt cô ánh lên niềm kiêu hãnh
Trời Hà Nội bỗng dưng đổ lạnh
Có một người ngồi lặng lẽ sau lưng

Chầm chậm xe tôi qua những phố phường
Rồi bất giác cô bảo tôi dừng lại
“Tôi sẽ đưa cô về nhà, đừng ngại
Đi một mình buổi tối chẳng tốt đâu”

Khẽ nhìn tôi cô gái lắc đầu
“Đã từ lâu tôi tự lo cho mình được
Cảm ơn anh, thôi tôi về kẻo muộn
Chúc anh không bao giờ rơi vào cảnh như tôi”

Tôi đứng nhìn theo bóng cô gái khuất rồi
Bỗng tự hỏi đâu là hạnh phúc
Phải chăng bắt đầu tình yêu cũng chính giây phút
Những con tim yếu mềm chốn chạy khỏi nhau?

Tôi cho xe chạy chầm chậm phía sau
Rọi đèn cho cô gái
Cô gái ơi xin cô dừng lại
Cô sinh trong đời không phải để buồn đau…

Rồi cô ấy lại ngồi ở phía sau
Trời Hà Nội bỗng dưng trở lạnh…

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 6] Bài thơ tặng chiếc lá




Em không biết phải bấu víu vào đâu
Và không biết phải gửi thương yêu của mình cho ai nữa
Dũng cảm một lần em gõ cửa
Sao cánh cửa lòng anh chẳng mở cho em?

Em quay lưng với đôi mắt ướt mềm
Nhưng khô ngay bởi vì em kiêu hãnh
Sống với đời bằng khuôn mặt lạnh
Sống với đời bằng cảm giác héo khô

Bây giờ đối với anh em cũng chẳng chờ
Chỉ cảm thấy lòng mình bức bối
Đi trên đường có lúc nào bước vội
Anh nhớ tới một người đang lặng lẽ lang thang

Có bao giờ anh cảm thấy hoang mang
Cái mà người ta gọi là hạnh phúc
Em không biết nhưng một lần em đã khóc
Chỉ duy nhất một lần em đã khóc vì anh

Bởi bầu trời xanh đến là xanh
Bởi những điều em không hiểu nổi
Tim ta ơi sao tự mình lừa dối
Lừa dối mình và lừa dối cả anh?

Ta có lỗi gì không hả chiếc lá xanh?
Có lỗi gì khi trót gửi tặng trời những vần thơ đầy nắng
Chỉ muốn lá gom những tia nắng vàng để khi trời lạnh
Lá trải những nắng vàng sưởi ấm lòng ta

Ta có lỗi gì không hả nắng ở rất xa...

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 5] Viết cho mình và những ai nhạy cảm



Nhạy cảm nhiều là khổ lắm đó em
Tôi mỉm cười hàng mi đen ướt nước…
Sinh ra thế rồi ai biết được
Hôm nay ngồi bỗng tự thấy mình điên

Bạn bè tôi ở khắp trăm miền
Sao vẫn thấy mình cô đơn đến lạ
Bỗng thấy mình như giọt sương trên lá
Chỉ một chiều rồi tan giữa hư vô

Tôi rong chơi không biết bến bờ
Không dám đối diện với chính mình trong phút giây câm lặng
Niềm vui đối với tôi hôm nay là nắng
Chợt một ngày nắng buồn thảm hơn mưa

Mơ ước được chìm trong một giấc ngủ vừa
Giữa mùa đông môi hồng là đốm lửa
Ngày hôm nay và cả ngày mai nữa
Thấy mình ngồi dưới bóng của trở che

Nhạy cảm nhiều rồi khổ lắm đó nghe
Tôi khẽ cười, hàng mi đen ướt nước
Giá có thể làm thơ tình được
Tôi sẽ làm thơ cho đến hết đời

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 4] Những kỷ niệm chưa bao giờ tới




Kiến trúc không phải chỉ riêng một ngôi nhà
Có bức tường và những ô cửa nhỏ
Kiến trúc còn là không gian trong đó
Có những con người dưới mái ấm của trở che

Bởi không gian đâu chỉ là khoảng trống đầu hè
Mà không gian còn là kỷ niệm
Những gì đi qua ta luôn hoài niệm
Để được những gì, ngoài những đớn đau?

Viết cho Hà nội của một người đến sau
Viết riêng cho thành phố của tình yêu và nỗi nhớ
Em đang đi qua lắng nghe từng hơi thở
Trên những con đường mà anh đã đi qua

Để Hà Nội sau lưng với những con phố nhạt nhoà
Em và anh đi xuyên qua hoài niệm
Vẫn không gian đó nhưng thay bằng kỷ niệm
Của những con đường mà ta sắp đi qua

Hà Nội ơi sao chẳng thể rời xa
Bởi những kỉ niệm thân thương mà ta chưa hề tới...

Đoàn Minh Hằng

27/12/09

[Thơ # 3] Phố




Phố không dành cho những kẻ làm thơ
Bổi vì phố qúa ồn ào và dòng người vội vã
Đi giữa phố ta như người xa lạ
Ngẩn ngơ buồn trước một thoáng heo may

Thấy gì không hả phố chiều nay
Những chiếc xe thồ rời nội thành trở về tổ ấm
Sau một ngày không bình lặng
Vẫn thấy nụ cười trên môi cô gánh hàng hoa

Thấy gì không hả phố chiều qua
Giờ tan tầm từng dòng người ùn tắc
Sao phố không tự mình thắc mắc
Giá lòng mình rộng hơn một chút có hay không?

Những lúc buồn lại đạp xe thong dong
Ngắm phố và ngắm những con người rất phố
Những cô quét rác ao xanh
Những em bé đánh giầy với thân âo mong manh

Dòng xe vẫn trôi nhanh
Vẫn tự hỏi sao lòng mình không rộng hơn một chút?

Đoàn Minh Hằng

2002

[Thơ # 2] Hà Nội của tôi




Hà Nội trong tôi là quán nước chè xanh
Của bà cụ gom tháng năm ngồi bên hè phố
Gió đi qua nhẹ nhàng như hơi thở
Phố nắng vàng xao xác lá rơi

Hà Nội trong tôi là cổng trường học đông người
Nơi góc tường rêu phong có bác ngồi khâu giầy vải
Nắng vàng chạy mãi
Theo gót hài của cô bé nữ sinh

Hà Nội trong tôi là những sớm bình minh
Những tiếng rao trong veo tan vào sương trong từng con ngõ nhỏ
Cả những đêm khuya khi mùa trở gió
Tiếng rao vẫn ngập ngừng khắc khoải giữa lạnh băng

Hà Nội trong tôi là những mảnh trăng
Tan ào nưóc Hồ Tây sóng sánh
Cô vớt rác trong mùa đông lạnh
Trả lại cho hồ một mảnh trăng nghiêng

Hà Nội trong tôi là những mảnh đời riêng
Có những nỗi niềm không ai tỏ
Có cả nỗi niềm tôi trong đó
Ngày từng ngày cuộc sống vẫn đi qua.

Đoàn Minh Hằng

27.5.03

[Thơ # 1] Hà Nội trong tôi



Hà Nội trong tôi
Là những phố dài đầy bụi
Đi xe máy không thể nào chịu nổi
Phát ốm vì bụi khói ô tô

Hà Nội trong tôi là những bờ hồ
Dầy kít các đôi yêu nhau không còn nơi nào cho tôi hóng gió
Hồ Gươm tuy nhỏ
Cũng là nơi cho bao kẻ xa nhà sống kiếp bơ vơ

Lang thang giữa phố phường chẳng thể làm thơ
Bởi những cô hàng rong mặt sạm đi vì nắng
Chợ người dài dằng dặc
Những đứa trẻ vật vờ móc túi tại bến xe

Hà Nội trong tôi là những đêm hè
Muốn cầm gậy đập tan ô cửa nhỏ
Ước mình được như ngọn gió
Bay lên trời ngủ giữa những vì sao

Ban mai Hà Nội lao xao
Chợ buổi sáng bên cầu Long Biên nhộn nhịp
Người nông dân với gánh hàng kĩu kịt
Rau đổ về thành phố một mầu xanh

Thôi lại ước ta là ngọn gió lành
Xua tan đi giọt mồ hôi nặng trĩu
Trên trán những con người mới ban mai đã vô cùng bận bịu
Trên những khuôn mặt người hối hả lúc vào ca.

Đoàn Minh Hằng

26.5.03