10/5/10

[Thơ # 27] Mùa đi cùng tháng năm





Đó là mùa khi em yêu anh
Em đã đi qua những tháng ngày nông nổi
Có những lúc đã bước đi rất vội
Có nhiều nỗi buồn và lắm nỗi chênh vênh

Đó là mùa em hết nỗi buồn tênh
Chẳng mộng mơ những điều xa vời vợi
Anh ở bên em, không cần chìa tay với
Mà chỉ cần giang rộng một vòng tay

Rồi một mùa xuân khi chim én bay
Dưới mái hiên nhà bầy chim về làm tổ
Cuộc đời ai cũng đôi lần sóng gió
Rồi đến ngày tìm được bến bình yên

Như em bên anh rất đỗi dịu hiền
Trong váy cưới và rạng ngời hạnh phúc
Bao ước mơ rồi cũng thành hiện thực
Là một ngày ta chung sống cùng nhau

Cuộc đời này không thiếu nỗi buồn đâu
Và không hiếm những khó khăn chồng chất
Nhưng có anh làm em bình yên nhất
Dẫu khó khăn nào hai ta cũng đi qua

Đường chúng mình đi vẫn còn rất xa
Em đã lãng quên nhiều điều xưa cũ
Trong sâu thẳm lòng em từng đã nhủ
Hạnh phúc chỉ về khi qua những buồn đau

Đó là mùa khi ta có nhau
Và ta sẽ có nhiều điều khác nữa
Bài thơ em còn dài nhiều chương nữa
Qua tháng ngày mình chung sống bên nhau

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 26] Vô thường


Hạt mầm chưa kịp nẩy
Chim đã tha đi rồi
Bay ngang qua trời rộng
Làm hạt mầm rơi rơi

Hạt mầm xoay trong gió
Hạt mầm bay trong mưa
Qua bao mùa say nắng
Không còn hạt mầm xưa

Hạt mầm rơi xuống đất
Ở nơi nào rất xajavascript:void(0)
Con chim đi tìm mãi
Giữa đất trời bao la

Hạt mầm trong lòng đất
Âm thầm mọc thành cây
Và miền xa xôi cũ
Chỉ còn là bóng mây

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 25] Tưởng




Tôi ngồi vẽ một bức tranh
Trời ơi tôi vẽ mong manh lòng mình
Tôi ngồi vẽ một thủy tinh
Chiều tan bóng đổ cả mình vào tranh
Chỉ còn nguyên cái mong manh
Những điều không thật hóa thành cơn mưa
Người và tranh vốn không vừa
Mà tôi đem cả mầu thừa điểm tô
Bởi mầu không quện với hồ
Nên mưa mầu chảy khỏi ô cửa lòng....

Đoàn Minh Hằng

[Thơ # 24] Thật




Một hôm tôi chìm xuống
Ở một nơi rất chìm
Trên cao miền xa thắm
Biêng biếc mầu tiếng chim

Thế gian bao la quá
Muốn đưa nét bút dài
Quệt lên trời xanh thẳm
Một vạt mầu nắng mai

Nếu bay cao hơn chút
Lại muốn tô thêm mầu
Nhưng lỡ bay cao quá
Chẳng thấy mặt đất đâu

Một hôm tôi ngồi lặng
Mình tôi với căn phòng
Lòng chôn nơi đất phẳng
Cho tâm hồn trên không

Đoàn Minh Hằng