31/8/07

Robocon và những giấc mơ



ROBOCON và những Giấc Mơ

(Viết tặng những người bạn Robot, tặng FXR, HTS, CBG và chị Hằng)

Tôi không chế tạo Robot, không tham gia cuộc thi Sáng tạo Robot năm nay và mãi về sau này cũng không khi nào tôi ghi danh trên cuộc đấu đó được. Tôi là con gái. Con gái làm kinh doanh, làm truyền thông chứ không làm kỹ thuật. Nhưng hôm nay, bây giờ tôi đang “làm Robot”, làm Robot để đi cho hết điều trăn trở: ROBOCON là gì?
Nhiều người hỏi vì sao tôi tham gia dự án FPT Bảo trợ Công nghệ ROBOCON Việt Nam 2007. Ít khi tôi trả lời vì tôi biết sẽ không nhiều người hiểu. Tôi đủ lớn để nhìn thấy sự giàu sang và hào nhoáng của người khổng lồ FPT, nhưng tôi không đứng bên họ trong dự án này vì sự hào nhoáng ấy. Tôi không đến với cuộc chơi này vì tiền, vì danh vọng, hay vì bất kỳ một điều gì đó như sự hứa hẹn cho tương lai. Tôi cũng không mong tìm thấy một sự bảo trợ quá cao sang từ ánh hào quang cho cuộc chơi năm nay. Bất kỳ ai làm công việc Bảo trợ này tôi cũng sẽ tình nguyện đứng bên họ như bây giờ tôi đang đứng bên những người trong dự án. Ai đứng ra đảm nhận trách nhiệm này không quan trọng, miễn là họ sẽ làm được điều gì, dù nhỏ thôi nhưng không phải là vô nghĩa.

Nhớ những ngày đầu, khi tôi chập chững đi những bước đầu tiên cùng dự án này, tôi tìm đến những cựu vô địch, những người đã từng tham gia Robot. Chúng tôi cần họ đứng bên chúng tôi trong cuộc chơi này. Khi đó, không nhiều người hiểu công việc của chúng tôi, họ hỏi tôi : “Em biết gì về Công nghệ mà đòi đi Bảo trợ?” Đúng, tôi không biết thiết kế mạch, không biết lập trình, không hiểu cơ khí, tôi cũng không biết trả lời các bạn thế nào khi các bạn gọi điện hỏi tôi về vi điều khiển… Tôi trả lời họ bằng chính nhiệt huyết của tôi với cuộc chơi này, họ hiểu tôi, họ tin và rồi họ coi tôi như một người bạn trong “Cộng đồng ROBOCON” của họ. Tôi không phải dân kỹ thuật nhưng tôi hiểu Robocon là gì. Tôi đang “học” để nhìn thấy những giá trị ẩn sau những thanh nhôm khô cứng, những mạch điện tử vô hồn trên Robot.

Tôi lăn lộn với Dự án đầu tiên vì tôi là bạn của những người làm robot ngày hôm qua. Vinh quang có, thất bại có, hạnh phúc tột đỉnh và nuối tiếc cũng nhiều. Có những sự nuối tiếc vì thất bại, đôi khi là nuối tiếc, là ân hận khi người ta đứng trên đỉnh cao của vinh quang và chiến thắng. Có những điều giá như, giá như ngày ấy không biết ROBOCON là gì, giá như ngày ấy không vô địch… Có những người ngày ấy không vô địch để bây giờ tiến xa hơn trên con đường họ chọn. Không biết có nên gọi đó là sự may mắn của số phận? Họ vẫn bước đi, mang theo những “giá như”, không phải giọt nước mắt nhưng vương vấn hoài niệm buồn của tuổi trẻ.

Bây giờ các bạn tôi không còn là thí sinh, họ không còn đi bên cuộc chơi nhưng họ bên tôi. Bạn bè tôi không cổ vũ tôi làm công việc này, họ cũng không đứng cùng tôi trên con đường tôi đang đi, nhưng họ biết tôi đang làm gì và làm vì cái gì. Vì tình yêu. Điều đơn giản nhất đôi khi lại là thứ phức tạp nhất mà người ta khó thấu tỏ… Có những lúc mệt mỏi, những lúc quá tải tôi muốn bỏ cuộc, tôi ước tôi quên hẳn ROBOCON, quên hẳn những cái tên liên quan đến nó như FXR, HTS, CBG,… Nhưng chỉ một câu nói thôi, tôi lại gồng mình lên đi tiếp: Em phải làm vì em hiểu ROBOCON là gì…
Tôi bắt gặp tuổi trẻ của bạn bè tôi trên gương mặt những “đứa” SV làm Robot năm nay. Tôi nhìn thấy ngày hôm qua của họ trong khoảnh khắc hôm nay, trẻ lắm, nhiều hoài bão lắm, đáng trân trọng lắm.

Năm bạn tôi làm Robot, bạn tôi 21 tuổi, bằng tuổi tôi bây giờ… Họ nghiệm ra rằng, tuổi 21 là tuổi đẹp nhất để làm Robot, kiến thức vừa tới, học hành không quá mệt mỏi như những năm tiếp sau và quan trọng là khi người ta 21 tuổi người ta dám sống với Robot bằng cả tâm hồn mình. 21 tuổi, lần đầu tiên tham gia cuộc chơi, người ta say mê vì tình yêu, không vướng bận nhiều những tính toán thắng thua.

Nhiều năm trôi qua, mọi thứ cũng đã thay đổi nhiều. Cuộc sống của bạn bè tôi bộn bề hơn, họ phải đối mặt với nhiều thứ khó khăn hơn trong cuộc sống, không còn nhiều chỗ cho ước mơ, cho hoài bão, ngông cuồng và bồng bột. Tôi cũng thế, vài năm nữa chắc chắn tôi cũng sẽ không làm việc gì tương tự như bây giờ, không dám nói thẳng một câu: “Em làm không phải vì tiền!” như bây giờ... Bây giờ, tôi sắp tròn 21 tuổi, tôi sống nhiều vì tình yêu.

Robocon mang đến cho tôi nhiều thứ hơn là một cuộc chơi mà tôi là kẻ ngoài cuộc. Tôi thấu hiểu hơn những tình bạn được tìm thấy, được nâng niu từ bộn bề nhôm sắt, những tình bạn còn đi theo người ta đến hết cuộc đời. Tôi hiểu khoa học có nghĩa là sự kế thừa, người sau bước tiếp con đường mà người hôm qua vỡ hoang, khai khẩn. Bạn bè tôi hôm qua tự vẽ mạch bằng tay, tự ngâm để hôm nay các bạn lớp sau biết cách có những mạch “pro” hơn rất nhiều mà không phải “hì hụi” nhiều như thế… Tôi hiểu hơn giọt nước mắt rơi lại bước chân hiện tại từ đỉnh vinh quang của quá khứ, vòng nguyệt quế phủ mây vẫn như một điều gì nhức nhối cho đến tận hôm nay…

Có người nói với tôi, giá trị duy nhất của ROBOCON chỉ là những giấc Mơ. Điều này có thể đúng, chúng tôi đang mơ. Chúng tôi đang cùng nhau đi hết giấc mơ con trẻ để dám bước chân đến những giấc mơ của người lớn, dám mơ và dám sống cho những giấc mơ ngông cuồng, đôi khi hơi dại dột của tuổi trẻ…

Em Pét sún

Không có nhận xét nào: