28/12/09

[Thơ # 7] Câu chuyện tình yêu




Có cô gái vừa gọi điện cho tôi
Một cô nàng tôi quen qua mạng
Cô nhờ tôi đưa đến nhà người bạn
Hôm nay là sinh nhật anh ta

Khi tôi đến cô gái cầm bó hoa
Đẹp dịu dàng một bó hoa mầu trắng
Cô gái nhìn tôi mắt buồn hơn nắng
Khẽ nói rằng: “ta hãy giả vờ yêu”

Chúng tôi đi trong nắng tắt ban chiều
Suốt dọc đường ngồi sau cô yên lặng
Nhìn vào gương xe, tôi thấy khuôn mặt lạnh
Tôi biết trong lòng cô là cả bão dông

Sinh nhật chàng trai khách khứa rất đông
Chúng tôi cùng nhau giả vờ thân mật
Tay cô gái cầm tay tôi nắm chặt
Chúng tôi dặt dìu trong điệu nhạc valse

Chàng trai nhìn chúng tôi với đôi mắt ngỡ ngàng
Cô gái nhìn tôi ánh mắt buồn ngấn nước:
“Tôi đã trót để anh ta biết được
Những tình cảm chân thành tôi nên dấu trong tim
Tôi không muốn mình là người phải đi tìm
Tôi không muốn mình là người yêu trước
Và tôi biết khi anh ta biết được
Cũng là khi tôi phải dối lòng tôi”

Nước mắt cô rơi xuống vai tôi
Chúng tôi vẫn bên nhau trong điệu valse dìu dặt
Khi điệu nhạc du dương kia dừng tắt
Chúng tôi ngồi xem họ nhảy cùng nhau

Cô gái bảo rằng “tôi không muốn thế này đâu
Nhưng bởi quanh anh ta có nhiều cô gái khác
Tôi không muốn cuộc đời như bản nhạc
Cứ thăng trầm trong một kiếp đa đoan
Tôi ước mơ một hạnh phúc dịu dàng
Không muốn đa mang những ghen tuông ám ảnh
Bởi tình yêu đâu thể là chiếc bánh
Người thảo hiền ai cũng dễ đem cho
Tôi không muốn tình yêu là nỗi lo
Càng không muốn tình yêu là gánh nặng…”
Cô thở dài, ánh mắt buồn hơn nắng
Nhạc chuyển điệu rồi cô lặng lẽ đứng lên

Anh ta chia tay chúng tôi ở bên thềm
Ánh mắt cô ánh lên niềm kiêu hãnh
Trời Hà Nội bỗng dưng đổ lạnh
Có một người ngồi lặng lẽ sau lưng

Chầm chậm xe tôi qua những phố phường
Rồi bất giác cô bảo tôi dừng lại
“Tôi sẽ đưa cô về nhà, đừng ngại
Đi một mình buổi tối chẳng tốt đâu”

Khẽ nhìn tôi cô gái lắc đầu
“Đã từ lâu tôi tự lo cho mình được
Cảm ơn anh, thôi tôi về kẻo muộn
Chúc anh không bao giờ rơi vào cảnh như tôi”

Tôi đứng nhìn theo bóng cô gái khuất rồi
Bỗng tự hỏi đâu là hạnh phúc
Phải chăng bắt đầu tình yêu cũng chính giây phút
Những con tim yếu mềm chốn chạy khỏi nhau?

Tôi cho xe chạy chầm chậm phía sau
Rọi đèn cho cô gái
Cô gái ơi xin cô dừng lại
Cô sinh trong đời không phải để buồn đau…

Rồi cô ấy lại ngồi ở phía sau
Trời Hà Nội bỗng dưng trở lạnh…

Đoàn Minh Hằng

Không có nhận xét nào: