skip to main | skip to sidebar

Thơ, văn, Robocon, cảm nhận cuộc sống và những chuyến đi

Con người ta cuối cùng rồi ai cũng đến được bến bờ của hạnh phúc.

28/12/09

[Thơ # 8] Duyên



Lâu rồi cũng chẳng làm thơ
Lâu rồi cũng chẳng đợi chờ nhớ ai
Lâu rồi chẳng xoã tóc dài
Lâu rồi chẳng xỏ đôi hài xinh xinh
Giá ai để ý đến mình
Cũng về điểm lại má mình hồng hơn

Đoàn Minh Hằng
Người đăng: Kẹo Mút vào lúc 00:46
Nhãn: thơ

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét

Bài đăng Mới hơn Bài đăng Cũ hơn Trang chủ
Đăng ký: Đăng Nhận xét (Atom)
  • Quán Café sách của tôi

Danh sách Blog của Tôi

  • Doanminhhang's Blog
    Chuyển blog - Mọi bài viết được cập nhật tại http://www.doanminhhang.net
    7 năm trước
  • Lollybooks Café
    -

Lưu trữ Blog

  • ►  2010 (15)
    • ►  tháng 5 (4)
    • ►  tháng 3 (6)
    • ►  tháng 1 (5)
  • ▼  2009 (49)
    • ▼  tháng 12 (12)
      • [Thơ # 12] Tặng Zim
      • [Thơ # 11] Gửi Hà Nội rất xanh
      • [Thơ # 10] Những nỗi buồn chẳng thể nào giao cảm c...
      • [Thơ # 9] Bài thơ tình cho những người không đến đ...
      • [Thơ # 8] Duyên
      • [Thơ # 7] Câu chuyện tình yêu
      • [Thơ # 6] Bài thơ tặng chiếc lá
      • [Thơ # 5] Viết cho mình và những ai nhạy cảm
      • [Thơ # 4] Những kỷ niệm chưa bao giờ tới
      • [Thơ # 3] Phố
      • [Thơ # 2] Hà Nội của tôi
      • [Thơ # 1] Hà Nội trong tôi
    • ►  tháng 10 (37)
  • ►  2007 (11)
    • ►  tháng 10 (1)
    • ►  tháng 9 (3)
    • ►  tháng 8 (7)

Giới thiệu về tôi

Ảnh của tôi
Kẹo Mút
Cô hàng Café
Xem hồ sơ hoàn chỉnh của tôi